NHỚ LÁ CHUỐI, LÁ SEN NGÀY ẤY…
Hồi học tiểu học, những năm 70, tôi nhớ như in món
khoai mì trộn dừa của bà Tư. Nó được gói bằng lá chuối. Mỗi sáng, bà bưng một
thau khoai mì trộn dừa, một chén muối mè hay đậu phộng, cùng với một rổ lá chuối
đã lau sạch, xé thành từng miếng bằng bàn tay. Mỗi khi có người mua, bà lấy lá
chuối, xúc khoai mì vô, rắc muối mè lên rồi gói bốn góc lá lại (dĩ nhiên là có một
chỗ trống để mình ăn). Nếu mua về nhà, bà lót thêm một miếng lá phía trên, kín
mít. Ngày đó, trẻ con không có nhiều thức ăn để chọn lựa như bây giờ. Đi học,
chỉ lót dạ bằng bánh khoai mì, khoai lang, xôi, bắp,... Nhưng hương vị ngọt,
bùi, béo, thơm mùi lá sen, lá chuối ấp ủ
trong nó, khó mà quên. Sân trường lúc đó có rất ít rác, chủ yếu là dọn lá cây rụng.
Khi tôi lên cấp hai, mẹ tôi sắm cho tôi một cặp thùng,
một cần gánh và một cặp móc, bà tập cho tôi gánh nước. Hai thùng nước đầy, gánh
đi xa, dễ bị sánh nước đổ ra ngoài, nên mẹ tôi hái hai lá sen to, để lên mặt
thùng. Mấy cô, mấy dì, ai cũng làm như thế. Mình cứ bước nhịp nhàng, gánh nước
trên vai, đi một hơi về nhà, nước không rớt ra ngoài một giọt. Ngoài chợ, hầu hết
thức ăn như bún, bánh, bắp, xôi,…thậm chí thịt, cá cũng đều được gói bằng lá
chuối, lá sen. Không ai chê mất vệ sinh, không ai trúng thực vì lá sen, lá chuối.
Ngày Tết, ngày giỗ, ông bà còn dùng lá chuối để gói bánh ít, bánh tét để cúng
và biếu bà con.
Con nít còn dùng lá chuối cất chòi chơi, dùng lá sen
làm dù, làm lộng che cho cô dâu trong trò đám cưới. Mấy đứa con trai, dùng lá
chuối xé te tua, làm quần áo ra trận, đánh giặc. Con nít chơi cả ngày không
chán, la hét nhoi trời. Chiều chiều, còn trốn nhà đi tắm sông, con nít nhờ lặn
ngụp sớm, đứa nào cũng biết lội. Không ai dạy bơi, cứ chòi đạp lung tung, miễn
sao xuống nước nổi lên là biết lội, người ta gọi là bơi chó…được cái, không
nghe con nít bị té sông chết trôi.
Nghe đâu, nước ngoài, trong nước đã rụt rịt dùng lá
chuối, lá sen gói đồ như ngày xưa…làm mình chạnh lòng nhớ một thời tưởng chừng
đã xa…luôn!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét