CÓ “TÙ NHÂN” NÀO NHƯ THẾ NÀY KHÔNG?
Tôi là một giáo viên tiểu học. Còn 1 năm nữa là nghỉ
hưu. Tôi cứ làm việc theo chính lương tâm của mình. Tất cả mọi thứ đều không
làm tôi chùn bước. Tôi vẫn trách phạt học sinh, thình thoảng cũng la hét, cũng
đánh đòn, tôi chưa bao giờ nghe lời của ai, muốn giữ thân và “mặc kệ nó”, cho
yên thân.
Mấy hôm nay nghe bàn tán chuyện lắp máy quay, theo dõi
thầy trò, mục đích là phát hiện chuyện bạo hành của người thầy với học trò của
mình. Ở một số nước, việc lắp máy quay là để bảo vệ an toàn cho học sinh (xâm hại tình dục, xả súng). Rồi có người
nói, giáo viên thành “tù nhân” và phụ huynh trở thành “quản giáo”, lại xót xa
và trăn trở về nghề.
Tôi đi dạy, trong giỏ có nhiều thứ: băng dán cá nhân,
dầu gió, kim chỉ. Trong lớp có mấy bộ quần áo, khăn giấy, hộp đa năng (đựng giấy
nhãn, viết chì, viết mực, tấy, thước,…), dùng cho học sinh khi cần. Chuyện học
sinh gặp sự cố, ói, bị thương, đi trong quần, phải tắm rửa, giặc quần áo dơ là
chuyện thường. Rồi học sinh ăn uống đổ trong lớp, dọn cũng thường. Cực quá, nhiều
khi cũng lớn tiếng vài câu, có gì quá đáng? Trạng thái tâm lý thay đổi theo
tình huống giao tiếp, hỉ nộ ái ố, ai chưa từng trải qua. Làm người ai cũng như
nhau, người thầy phải khác? Đúng rồi, thầy giáo như mẹ hiền, thầy thuốc cũng
như mẹ hiền. Mẹ hiền có lúc nào dữ không? Chắc chắn là có. Đòi hỏi mẹ hiền nhiều
thứ quá, sao trả công cho mẹ hiền rẻ vậy, không đủ sống, để mẹ hiền phải lận đận
đi kiếm sống, rồi hở một chút thì lên
án, sa thải?
Sự công bằng trong xã hội hiện nay quá thấp. Nghề giáo
và nghề y, được phong tặng như mẹ hiền, bởi vì một người lo về thể xác, một người
lo về tâm hồn, nhưng họ chỉ được tiếng, mà không có miếng. Nghề y còn được làm
thêm, nghề giáo thì cấm tiệt. Nhưng người ta vẫn dạy thêm đó thôi, như đi ăn trộm,
có thưa kiện thì đi kiểm tra, bắt, lập biên bản, dính thì coi như xui, còn
không thì cho qua. Cấp trên nhìn sao có một góc nhỏ vậy, đâu phải giáo viên nào
cũng dạy thêm được, chỉ tập trung một số bộ môn, con một số phụ huynh nhà giàu,
ở Thành phố, Thị xã, Thị trấn. Phần đông học sinh ở vùng sâu, vùng xa, vùng bình thường, dạy miễn phí,
học sinh còn không đi học.
Hình mẫu áo blu trắng như những thiên thần, chuyên đi
cứu người; hình ảnh người thầy đạo mạo, chững chạc, nhất là cô giáo với chiếc
áo dài thướt tha, đôi guốc cao gót, từng là giấc mơ của bao bạn trẻ…đã không
còn, thay vào đó là nỗi sợ hãi. Tai nạn nghề nghiệp rình rập, chực chờ. Niềm
vui đến trường ư? Trò vui, còn thầy thì sao? Cả thầy và trò đều vui mới trọn vẹn
chứ! Từ lâu rồi, xã hội này luôn đòi hỏi thầy phải thế này, thầy phải thế kia,
cấm thầy thế này, cấm thầy thế kia. Có ai quan tâm đến thầy sống ra sao, thầy
vui hay buồn, còn nói thầy làm nghề mặc nhiên phải chấp nhận, không thì bỏ nghề
đi. Thật ra, thầy bỏ nghề rất nhiều đó chứ, thầy làm nghề khác và thầy đã thành
công. Có một người thầy già, dạy học hơn 30 năm, khi về hưu, đi làm nghề khác,
chỉ vài tháng, thu nhập hơn tổng tiền lương thầy đã nhận. Rồi có người thầy
già, dạy tận tâm đến mức mang cái mùng vô lớp, dạy học trò xếp mùng. Thỉnh thoảng
có 1 vài GV phạm lỗi, lập tức bị mọi người đánh giá hết thảy người làm nghề
giáo, có công bằng không?
Cuộc sống này vốn bộn bề, thông cảm và chia sẻ rất cần
thiết, tại sao không?